Chương 71

Bán Yêu Và Bán Sơn

13.246 chữ

01-06-2023

Trận đối đầu trong tháp Vãng Sinh rất kịch liệt, chấn động tới mức mây mù cuộn xoáy trên chín tầng trời, ánh trăng ngả màu như máu.

Ma khí chảy ra từ mọi ngóc ngách, tựa nanh vuốt hắc ám ngắm chuẩn xác chỗ yếu ớt nhất trong lòng người, chực chờ công kích, rồi lại bị đại trận chôn sâu dưới thị thành này vây cản chặt chẽ.

Năng lượng trời đất xao động, xuyên qua các khe hở giữa rừng rậm sắt thép, rong chơi trong ánh trăng máu rọi xuống, như gió lạnh hanh hao, lại nhiễm chút mùi vị tiêu điều xác xơ.

Sâu trong hẻm Tây Tử, kết giới hình thành trong im lặng, tất cả xao động đều bị ngăn ở bên ngoài, hoá thành tiếng thở dài theo lá rơi.

Ánh bình minh khoan thai đến muộn.

Trăng máu bị ánh dương đỏ bao trùm, ma khí dần thu lại nanh vuốt của mình dưới nắng, tựa một cơn mưa đêm tiêu tan không để lại vết tích.

Nhưng mà đại trận còn đang vận động, mỗi một con ảnh yêu đang trốn trong tối đều có thể nói cho anh hay, hơi thở đáng sợ vẫn cứ len trong gió.

Ảnh yêu nhà sát vách là đám nhóc lanh lợi, trước khi đất trời biến hoá đã trốn vào nhà bên này tránh đầu gió ngọn sóng.

Nhưng bầu không khí trong nhà ngột ngạt quá mức, mọi thứ đều lặng lẽ, thế là đám chúng nó đành trốn dưới hiên, không dám lỗ mãng.

Trong phòng loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện.

“Bệnh của anh ấy tạm thời đã được khống chế, mà đây là lần thứ hai biến chứng tái phát rồi, cái gai này sẽ từ từ dài thêm, e là không thể thu lại, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Giọng Nam Anh trước sau vẫn luôn ôn hoà,

Song điều này cũng không thể an ủi Hoàn Nhạc, chàng nhìn Sầm Thâm nằm hơi nghiêng trên giường, dường như gầy đi nhiều chỉ sau một đêm ngắn ngủi, hỏi: “Kế tiếp….

Anh ấy sẽ ra sao?”

Nam Anh cẩn thận xếp lại hòm thuốc, trả lời: “Bây giờ có hai cách.

Một, để biến chứng phát triển tự nhiên, tuy trên lưng anh ấy sẽ mọc đầy gai nhưng gai vốn là một phần bản thể, mặc dù sẽ mang đến sự bất tiện trong sinh hoạt nhưng ráng chịu qua cơn đau thì thực ra cũng không tổn thương gì lớn tới cơ thể.

Hai là, ta châm cứu cho, cưỡng chế anh ấy quay về bản thể, cái này sẽ giúp anh ấy dễ chịu hơn một chút, cũng dễ chăm sóc.

Nhưng sau khi biến lại bản thể, có lẽ sẽ không thể hoá thành hình người nữa.”

Nghe vậy, Hoàn Nhạc im lặng, không ra quyết định được.

Một lúc lâu chàng mới khàn giọng lên tiếng: “Ta muốn chờ ảnh tỉnh lại, hỏi ý ảnh trước.”

Nam Anh gật đầu, bệnh tình đã tiến triển tới nước này, để bệnh nhân tự mình chọn phương thức sống tiếp mới là tốt nhất.

Nhưng hắn nhìn Hoàn Nhạc đầy âu lo, chỉ sợ chàng quá áp lực.

Nếu chàng cũng sụp đổ, căn bệnh này thật sự thành vô phương chữa trị.

“Đừng quá lo lắng.

Như cậu vừa nói đấy, anh ấy giấu tâm ma quá sâu, muốn sống mà không thể sống mới là đau khổ nhất.

Nhìn theo góc độ khác, tràng biến cố hôm kia đã xé mở tâm ma của anh ấy.

Mấy thứ tâm ma này một khi đã phơi ra dưới ánh mặt trời thì sẽ không còn đáng sợ lắm nữa.

Cho nên, đây là nguy hiểm, cũng là cơ hội.”

“Cơ hội…” Hoàn Nhạc lẩm nhẩm lặp lại, cặp mắt lúc sáng lúc tối.

Nam Anh nhìn chàng, khẽ mỉm cười, cho một ánh mắt cổ vũ, song không nói gì thêm.

Có một số việc vừa chạm thì thôi là tốt rồi, mỗi người có phúc phần riêng.

Rất nhanh, Nam Anh đã được người nhà mình tới đón, hắn hẹn ngày mai sẽ quay lại tái khám.

Lá Cây Xuân rơi đầy trong sân nhỏ, chẳng mấy chốc đã không còn nghe được tiếng gió.

Ảnh yêu ở cửa không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, từ trong góc chui ra nháy mắt với A Quý, A Quý lại không có tâm trạng để ý bọn nó.

Ông nhìn Hoàn Nhạc ngồi chết trân trước giường trông coi Sầm Thâm, sầu lo tràn đầy trong cặp mắt đậu xanh.

Bộ dạng này của Nhạc Nhạc thiếu hiệp thật đúng là không tốt lắm, bởi vì Sầm Thâm bị tâm ma quấy phá nhưng chàng chẳng nhận ra.

“Nhạc Nhạc thiếu hiệp?” A Quý thả lời thử nước.

Hoàn Nhạc không đáp, cọng tóc cũng không hề nhúc nhích.

A Quý thầm nghĩ tiêu rồi, ông vội vã bò qua, định bụng đá chàng một cước cho chàng tỉnh lại, vẫn tốt hơn để chàng ngồi ngơ ngác, ngu người thế này.

Nhưng ông vừa lết tới bên chân Hoàn Nhạc đã nghe giọng chàng vang lên trên đỉnh đầu.

“Ta cứ luôn miệng oang oang phải cứu hắn, hứa hẹn với hắn rất nhiều, nhưng thực tế cái gì ta cũng không làm được.”

“Nhạc Nhạc thiếu hiệp ngươi….” A Quý muốn nói, ngươi đã làm tốt hơn rất nhiều người.

Có thể tích cực nghĩ cách, cho dù là hy vọng mịt mờ cũng không buông xuôi, như vậy đã rất giỏi rồi.

Nhưng ngẩng đầu lên thấy mặt Hoàn Nhạc, A Quý liền dừng lại.

Thiếu niên đỏ chót đôi mắt, khóc bù lu bù loa.

Sầm Thâm khóc, xưa nay đều âm thầm và khắc chế, mà Hoàn Nhạc thì khác, chàng khóc cũng quang minh chính đại.

Đau lòng mà lại mạnh mẽ, từ động tác chùi nước mắt của chàng cũng có thể nhìn ra loại quyết tâm đặc biệt chỉ thuộc về người trẻ tuổi.

Nước mắt của chàng nhiều lắm ây, khóc một chốc không dứt được.

“Các ngươi đứa này khóc đứa kia khóc, lão phu rất mệt tâm.” A Quý không nhịn được xách mé.

Hoàn Nhạc vất vả lắm mới ngừng rớt nước mắt, còn hơi nấc thôi.

Chàng hít sâu, tự động loại bỏ lời rác từ A Quý, tự mình nói tiếp: “Phu tử cứ bảo ta không hiểu lòng người sâu, không biết thế giới rộng lớn, thực ra trước đây lòng ta không phục mấy.”

Song, bây giờ Hoàn Nhạc rốt cuộc đã hiểu một chút, kể từ khi sống ở thời hiện đại, từng việc từng việc nối đuôi nhau tới, từng tầng từng lớp chân tướng bị lột gỡ, rồi chàng thấy ánh mắt tuyệt vọng của Sầm Thâm.

Trong quá vãng, chàng luôn cảm thấy không có gì mình không làm được, mình là thiếu niên Đại Đường kiêu hãnh, bất luận là chuyện gì, cứ xông lên phía trước thôi, không bỏ cuộc là được, phóng khoáng tùy hứng, không biết lo sợ.

Nhiều lần đáng ra chàng nên ngoái đầu nhìn lại, xem bạn đồng hành có phải đã tập tễnh bước chân chăng.

“A Sầm, mai mốt đổi thành người nắm tay ta, người dẫn ta đi, được không?” Hoàn Nhạc cố gắng mở to cặp mắt sưng húp, nắm tay Sầm Thâm, nhìn hắn lom lom, “Mặc kệ người biến thành hình dáng gì, không cần biết người đi đâu, ta đều bám dính lấy người…”

Được không?

Hoàn Nhạc gọi Sầm Thâm hết lần này tới lần khác, cúi đầu hôn lên mu bàn tay hắn, thâm tình da diết.

Mà Sầm Thâm của giờ phút này đang chìm trong ký ức một ngàn ba trăm năm về trước, mắt thấy một hồi cáo biệt.

Đội thám tử Đại Đường một quỷ một yêu rốt cuộc đã tới thời khắc tan cuộc, ánh sáng ấm áp loang dưới bầu trời trong, thành Trường An chẳng khác hình ảnh trong thơ được các thi nhân khoác cho lớp áo rực rỡ, mỗi một tảng đá xanh đều là hiện thân của câu từ mỹ lệ.

“Ta chuẩn bị đầu thai.” Phu tử mỉm cười, nhẹ nhàng bước giữa cành liễu bay bay.

“Ngươi rời tháp Vãng Sinh lâu như vậy, trở về chắc chắn sẽ bị phạt, không thể nào có chuyện ngươi dễ dàng được đầu thai.” Giọng Liễu Thất vẫn lạnh như vậy, nhưng lại hiển lộ cảm giác gấp gáp một cách khó hiểu.

Phu tử nhún nhún vai, “Nên tới chung quy phải tới, chạy cũng không thoát.

Luân hồi vãng sanh như chặng đường dài, ngươi coi như ta tới chỗ mặt trời mọc đi, có lẽ sau mấy trăm buổi hoàng hôn, ta sẽ quay lại thì sao.”

Liễu Thất im lặng một lúc mới nói: “Nhưng ta chưa tìm được đáp án.”

Phu tử thở dài, nhìn Liễu Thất bằng ánh mắt trong vắt, “Ngươi còn nhớ nguyện vọng ban sơ của mình không?”

Liễu Thất đáp: “Đương nhiên.”

Dừng một chốc, y lại nói: “Ta chỉ muốn làm ra món Thần khí.”

Dứt tiếng, gió đêm phất tới, giống như chở đi chút nặng nề và bất lực trong giọng y.

Nghi hoặc thì vẫn nghi hoặc như trước, song trên mặt y đã xuất hiện nụ cười.

Tuy Sầm Thâm không thấy mặt Liễu Thất, nhưng phu tử đối diện với y nhoẻn môi, hắn giơ tay vỗ vỗ vai Liễu Thất, dặn: “Nhớ kỹ câu này, từ từ tìm đáp án, rồi sẽ ra thôi.

Mà ta phải đi rồi, Liễu huynh, chúng ta —- rồi sẽ có ngày gặp lại nhau.”

Lần cuối nhìn nhau trước khi chia ly, Phu tử thi lễ với Liễu Thất.

Đêm đen chậm rãi nuốt ánh chiều tà, thời điểm ánh đèn sáng dần, Phu tử quay người bước lên cầu Nam Lưu, từ đó dần dần biến mất trong đêm dài, chỉ còn lại mình Liễu Thất đứng dưới cây lựu, bóng dáng quạnh hiu.

Trông Liễu Thất như đang than thở, nhưng tiếng gió quá lớn nên Sầm Thâm không nghe rõ.

Hình ảnh thoắt đổi, Liễu Thất đang ngồi trước bàn, không ngừng điều chỉnh sửa bản vẽ thiết kế và bản vẽ trận pháp Tú Cầu Nhỏ.

Sầm Thâm vẫn không thấy mặt y, song có thể nhìn rõ mọi thứ trên bản vẽ.

Cả thiết kế tinh tế tuyệt diệu này giống như linh cảm vô cùng vô tận, không ngừng phủ định, không ngừng tạo mới.

Trong vô số khung hình, Liễu Thất cứ luôn luôn thực hiện hoạt động thay đổi này, phảng phất cả quãng đời cuối cùng chỉ vì mục đích đó.

Đáp án y muốn là gì?

Thực ra lời y nói với phu tử đã rất rõ ràng, y muốn làm Thần khí mà thôi.

Y là một thợ thủ công thiên tài, cũng là thợ thủ công điên rồ, mối quan tâm của y xưa nay chỉ là tác phẩm của mình.

Tú Cầu Nhỏ đưa y đến Đại Đường nhưng chưa đủ hoàn thiện.

Liễu Thất sửa chữa nó nhiều lần, rốt cuộc làm ra thành phẩm cuối cùng, song thành phẩm này vẫn không thể thỏa mãn tác giả.

Bởi vì Liễu Thất sử dụng đồ vật để kiểm chứng quy luật, chế tạo Tú Cầu Nhỏ giúp y sở hữu năng lực bán thần, tất nhiên càng lý giải sâu hơn về “Thần” giới.

Tú Cầu Nhỏ vẫn chưa thể gọi là Thần khí, Liễu Thất là bán thần, nó nhiều lắm cũng như vậy, chỉ là bán Thần khí.

Nói cách khác, y vẫn không nằm ngoài quy tắc của trời, còn bị bó buộc trong khuôn khổ này, cho nên chưa bước qua được ngưỡng Thần Tượng.

Liễu Thất muốn tìm đáp án chính là đáp án có thể giúp y bứt phá giới hạn.

Hình ảnh lại đổi, trở về trước lúc xa nhau.

Trong quán rượu nhỏ quen thuộc, phu tử tự đắc uống rượu rồi đột nhiên hỏi Liễu Thất đang xoắn chặt chân mày: “Sao ngươi biết được lúc đó thần không phải con rối của đạo trời chứ? Cho dù ngươi thành thần, cũng vĩnh viễn ở dưới sự khống chế của đạo trời, làm sao bàn luận phá vỡ quy tắc?”

Liễu Thất sửng sốt ngay.

Sầm Thâm cũng giật mình, suy cho cùng phu tử chỉ là một vị phu tử không đáng chú ý giữa Đại Đường mà thôi, trên có thiên tử, trên thiên tử còn có thần minh, hắn có thể nói mấy câu này quả thực khiến người ta ngạc nhiên.

Đam Mỹ Trọng Sinh

Chẳng trách Liễu Thất có thể làm bạn với hắn.

Nhưng đáp án liên quan tới thoát khỏi quy tắc như vậy, muốn tìm ra thì khó khăn nhường nào.

Khi phu tử còn đó, Liễu Thất không có được đáp án.

Phu tử đi rồi, Liễu Thất vẫn chưa thấy đáp án.

Song, hắn vẫn ở chỗ cũ tìm kiếm, không ngừng nghỉ, không lười biếng.

Sầm Thâm nhìn y đọc sách tới bạc đầu, trên tìm dưới kiếm, cũng cùng y đi qua phố lớn ngõ nhỏ khắp Trường An.

Nước mưa thấm ướt chiếc áo mỏng trên người y, rốt cuộc vào ngày kia, khi rảo quanh Trường An và trở về cầu Nam Lưu, y quyết định xuyên không.

Vì thế y từ Đại Đường đến năm một ngàn chín trăm mười.

Xa cách đã lâu, y vẫn tìm được bạn hữu đã luân hồi, nhưng đáng tiếc đó chỉ là nhóc con còn chưa biết đi.

Đương nhiên thằng nhóc không thể giúp y tìm được đáp án, do vậy Liễu Thất lại trở về Nam Kinh.

Y quá chú tâm vào việc cải tiến Tú Cầu Nhỏ nên nhanh chóng quên mất bên Thượng Hải còn người bạn đang lớn lên, mãi đến một ngày, khi y xách hộp đồ nghề đi ngang trạm xe lửa, nhìn thấy thiếu niên bảy tám tuổi mặc quần yếm, đội mũ beret thuận dòng người đi về phía mình.

Gần như là trong khoảnh khắc, y đã nhận ra ngay đây là bạn mình.

Hai người gặp thoáng qua nhau giữa đám đông, Liễu Thất không gọi cậu lại, chỉ kéo thấp vành nón, đứng tại chỗ nhìn cậu được cụ già tóc bạc dắt tay, đưa tới bên chiếc ô tô bên kia đường.

Một người phụ nữ xinh đẹp sang trọng trong bộ quần áo quý giá bước xuống xe, ông lão khom lưng cúi đầu với cô, đoạn cười cười và giao Ngô Sùng An qua bên người phụ nữ.

“Thái thái, cậu chủ nhà lão xin cậy nhờ ngài.”

Người phụ nữ xinh đẹp hờ hững đáp, không mấy thân thiện nhưng chưa tới nỗi lạnh lùng.

Ngô Sùng An siết chặt chiếc va ly da trong tay, mở miệng “chào dì” một tiếng rồi cúi đầu nhìn mũi giày mình, có vẻ hơi câu nệ và bất an.

Liễu Thất lẳng lặng quan sát hết thảy, song không làm gì cả.

Sầm Thâm lại nhanh chóng nhớ tới Hoàn Nhạc đã vài lần nhắc về lời sư thầy trong miếu dành cho phu tử —- không có duyên gia đình, cả đời cơ khổ.

Giữa những năm tháng chiến tranh, cha mẹ Ngô Sùng An có ngàn vạn lý do để qua đời, số mạng cá nhân cậu cũng nhỏ bé chẳng đáng kể.

Vào giờ phút này, cậu và Liễu Thất là hai đường thẳng song song đã giao nhau một chút theo cách thật kỳ diệu.

Mấy ngày này, Liễu Thất đứng bên ngoài vườn hoa nhỏ thuộc khuôn viên của một ngôi nhà kiểu Tây thấy được Ngô Sùng An ngồi xổm bên trong tường bao chơi đùa một mình.

Mà cái cậu đang cầm chính là biểu tượng của hiệp hội thợ thủ công — khóa bát quái sáu trụ.

Khóa bát quát còn được biết đến với tên gọi khóa Lỗ Ban, thiết kế dựa trên kết cấu bát quái lục hào kết hợp cùng kết cấu mối ghép mộng gỗ, trông thì đơn giản nhưng thực ra ảo diệu vô cùng.

Thợ thủ công thợ thủ công, nói cho cùng chính là người làm nghề thủ công.

Bất kể họ sáng tạo ra bao nhiêu truyền kỳ, trình độ đạt tới đỉnh cao tột cùng chăng nữa cũng trước sau như một không bao giờ đánh mất tinh thần của một người thợ dùng chính khối óc đôi tay mình làm nên thành phẩm, vì vậy chọn một món đồ như thế làm dấu hiệu cho Hiệp hội thợ thủ công thì đúng thật là phù hợp một cách hoàn hảo.

Bây giờ nó đang được Ngô Sùng An siết trong tay.

Nhìn chung, đạo trời thần bí khó lường, người người đều muốn chống lại vận mệnh nhưng có khi buộc phải tin rằng tự trong cõi u minh đã có những điều vốn được định sẵn ngay từ đầu.

Từ đó đổ về hơn hai mươi năm sau, hiệp hội thợ thủ công Đại Đường trải qua đoạn thời gian hưng thịnh cuối cùng, cũng nghênh đón vị hội trưởng cuối cùng của mình..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!